My life is not perfect, nor is it close to being perfect. I am not perfect. I am, in fact, a bundle of imperfections. I wish— sometimes I wish with all my heart—that I could correct these imperfections; that I knew what causes my behaviors, what sets up my downfalls, what keeps getting in my way. That’s why I’ve come to You, I guess. I haven’t been able to find the answers on my own.
I am glad you came. I have always been here to help you. I am here now. You don’t have to find the answers on your own. You never had to.
Yet it seems so… presumptuous… to simply sit down and dialogue with You this way—much less to imagine that You —God—are responding—I mean, this is crazy.
I see. The authors of the Bible were all sane, but you are crazy.
The Bible writers were witnesses to the life of Christ, and faithfully recorded what they heard and saw.
Correction. Most of the New Testament writers never met or saw Jesus in their lives. They lived many years after Jesus left the Earth. They wouldn’t have known Jesus of Nazareth if they walked into him on the street.
But…
The Bible writers were great believers and great historians. They took the stories which had been passed down to them and to their friends by others—elders—from elder to elder, until finally a written record was made.
And not everything of the Bible authors was included in the final document.
Already “churches” had sprung up around the teachings of Jesus—and, as happens whenever and wherever people gather in groups around a powerful idea, there were certain individuals within these churches, or enclaves, who determined what parts of the Jesus Story were going to be told—and how. This process of selecting and editing continued throughout the gathering, writing, and publishing of the gospels, and the Bible.
Even several centuries after the original scriptures were committed to writing, a High Council of the Church determined yet one more time which doctrines and truths were to be included in the then-official Bible—and which would be “unhealthy” or “premature” to reveal to the masses.
And there have been other holy scriptures as well—each placed in writing in moments of inspiration by otherwise ordinary men, none of whom were any more crazy than you.
Are you suggesting—you’re not suggesting, are you—that these writings might one day become “holy scriptures”?
My child, everything in life is holy. By that measure, yes, these are holy writings. But I will not quibble with you over words, because I know what you mean.
No, I do not suggest that this manuscript will one day become holy scripture. At least, not for several hundred years, or until the language becomes outmoded.
You see, the problem is that the language here is too colloquial, too conversational, too contemporary. People assume that if God were to talk directly with you, God would not sound like the fella next door. There should be some unifying, if not to say deifying, structure to the language. Some dignity. Some sense of Godliness.
As I said earlier, that’s part of the problem. People have a sense of God as “showing up” in only one form. Anything which violates that form is seen as blasphemy.
As I said earlier.
As you said earlier.
But let’s drive to the heart of your question. Why do you think it’s crazy for you to be able to have a dialogue with God? Do you not believe in prayer?
Yes, but that’s different. Prayer for me has always been oneway. I ask, and God remains immutable.
God has never answered a prayer?
Oh yes, but never verbally, you see. Oh, I’ve had all kinds of things happen in my life that I was convinced were an answer—a very direct answer—to prayer. But God has never spoken to me.
I see. So this God in which you believe—this God can do anything—It just cannot speak.
O f course God can speak, if God wants to. It just doesn’t seem probable that God would want to speak to me.
This is the root of every problem you experience in your life—for you do not consider yourself worthy enough to be spoken to by God. Good heavens, how can you ever expect to hear My voice if you don’t imagine yourself to be deserving enough to even be spoken to?
I tell you this: I am performing a miracle right now. For not only am I speaking to you, but to every person who has picked up this book and is reading these words.
To each of them am I now speaking. I know who every one of them is. I know now who will find their way to these words—and I know that (just as with all My other communications) some will be able to hear—and some will be able to only listen, but will hear nothing.
Neale Donald Walsch
Cuộc đời tôi đâu có hoàn hảo. Cũng chẳng đến mức gần như hoàn hảo.
Tôi không hề hoàn hảo. Thật ra, trong tôi là cả một cái mớ bất toàn. Tôi ước gì – đôi khi tôi ao ước với cả tấm lòng mình – rằng tôi có thể sửa đổi những bất toàn ấy. Giá mà tôi biết được cái gì đã xui nên những hành vi của mình, đã khiến tôi tụt dốc, cái gì đã cản đường tôi. Tôi cho là bởi thế nên tôi mới tìm đến Ngài. Tôi đã không thể nào tự mình tìm ra lời giải đáp.
Ta rất vui vì ngươi tìm đến ta. Ta đã luôn ở đây để giúp ngươi. Bây giờ ta ở đây, ngươi không cần phải tự tìm câu trả lời cho mình, Ngươi chẳng bao giờ phải làm chuyện ấy.
Nhưng như thế thì…quá tự tin… chỉ việc ngồi xuống và trò chuyện với Ngài kiểu này – chưa nói đến việc tưởng tượng rằng Ngài – Thượng đế - đang trả lời nữa – ý tôi nói là… chuyện này thật là điên rồ.
Ta hiểu rồi. Các tác giả Kinh Thánh đều sáng suốt, nhưng các ngươi đều điên rồ.
Những người viết Kinh Thánh đều là những người chứng kiến cuộc đời Đức Ki-tô và ghi lại một cách trung thành những gì họ nghe và nhìn thấy.
Sửa lại chút nhé. Hầu hết các tác giả Tân Ước đều chưa bao giờ gặp hoặc nhìn thấy Giêsu trong đời họ. Họ sống sau khi Giêsu rời khỏi trái đất nhiều năm rồi. Họ sẽ không nhận ra Giêsu Nazareth nếu họ tình cờ gặp Ngài trên đường phố.
Nhưng…
Những người viết kinh thánh là những tín hữu và sử gia lớn. Họ lấy những câu truyện được truyền tới họ và các bạn bè của họ, qua những người khác – những người già – từ người già – đến người già, cho đến khi một bản viết tay được hình thành.
Và không phải mọi vấn đề của các tác giả Kinh Thánh đề được tập trung trong tài liệu cuối cùng.
Các “giáo đoàn” hình thành xung quanh giáo huấn của Giêsu – và, cũng như đã xảy ra ở bất cứ lúc nào và ở đâu, khi người ta họp thành một nhóm quanh một lý tưởng mạnh mẽ, sẽ có một số cá nhân trong các giáo đoàn ấy, ho là người quyết định phần nào trong câu chuyện Giêsu đã được kể ra, và kể theo cách nào. Quá trình chọn lọc và biên tập này tiếp diễn trong suốt quá trình thu thập, viết và xuất bản các sách Tân Ước và Kinh Thánh.
Thậm chí nhiều thế kỷ sau khi những bản Kinh Thánh nguyên thủy được viết ra, một Hội Đồng Tối Cao cảu Giáo Hội quyết định một lần nữa về việc những giáo lý và chân lý nào sẽ đưa vào bản Kinh Thánh chính thức thời bấy giờ - và những điều nào được coi là “không lành mạnh” hoặc “chưa chín muồi” để trình bày cho đại chúng.
Và ngoài ra còn có những bản Kinh Thánh khác nữa – mỗi bản được viết lại vào những thời điểm xuất thần của những người bình dân khác. Và không có ai trong số đó điên khùng hơn ngươi đâu.
Có phải Ngài cho rằng – hay là Ngài không cho là như vậy- những bản viết này một ngày nào đó trở thành “Kinh Thánh”.
Con của Ta ơi, Tất cả mọi sự trên đời đều linh thiêng cả. Đúng theo thước đo này, đó là những sách Thánh. Nhưng Ta sẽ không chơi chữ với ngươi nữa, vì ta biết ngươi muốn nói gì.
Không, Ta không cho rằng thủ bản này một ngày kia sẽ trơ nên kinh thánh. Ít nhất, nó không trơ nên kinh thánh trong vài trăm năm, hoặc cho đến khi ngôn ngữ trở nên lỗi thời.
Ngươi thấy đấy vấn đề là ngôn ngữ dung ở đây quá thông tục, quá nặng tính đối thoại, quá đương đại. Người ta cho rắng nếu Thượng đế muốn nói chuyện trực tiếp với ngươi, Ngài sẽ không nói chuyện giống như anh hàng xóm. Cần có một cấu trúc lớn nhất nào đó, nếu không nói rằng có tính thần hóa, trong ngôn ngữ. Một tư cách nào đó, một cảm giác giống Thượng đế.
Như Ta nói trước đây, đó là một phần của vấn đề. Người ta thường cảm giác về Thượng đế là chỉ “tỏ mình” dưới một hình thức duy nhất. Bất cứ điều gì vi phạm đến hình thức ấy đều bị coi là báng bổ.
Như tôi đã nói trước đây.
Như ngươi đã nói trước đây.
Nhưng thôi, hãy đi vào trọng tâm câu hỏi của ngươi. Tại sao ngươi nghĩ rằng thật điên rồ nếu ngươi có thể đối thoại với Thượng đế? Ngươi không tin vào lời cầu nguyện sao?
Có chứ nhưng đó là chuyện khác. Việc cầu nguyện đối với tôi luôn có tính một chiều. Tôi cầu xin, còn Thượng đế thì không co động tĩnh gì.
Thượng đế không bao giờ đáp trả lời cầu nguyện sao?
Có chứ, nhưng không bao giờ bằng lời, ngài hiểu không à, tôi đã gặp đủ loại sự việc xảy ra trong đời, mà tôi tin đó là câu trả lời – một câu trả lời trực tiếp cho lời cầu nguyện. Nhưng Thượng đế chưa bao giờ nói chuyện với tôi.
Ta hiểu rồi. Vậy đây là Thượng đế mà ngươi tin đấy. Thượng đế này có thể làm mọi sự, hắn chỉ không thể nói thôi.
Dĩ nhiên là Thượng đế có thể nói, nếu Người muốn. Chỉ có điều hình như Thượng đế không muốn nói với tôi.
Đây là gốc rễ của mọi vấn đề mà ngươi trải nghiệm trong đời sống của ngươi – vì ngươi không xem ngươi là xứng đáng được Thượng đế ngỏ lời trò chuyện.
Trời đất ơi, làm sao ngươi có thể hy vọng nghe được giọng nói của ta, nếu ngươi không tự thấy mình có đủ tư cách để được ta nói chuyện cùng ngươi?
Ta bảo ngươi này: Ta đang thực hiện một phép lạ ngay lúc này đây. Vì không chỉ là ta đang nói chuyện với ngươi, và còn với mọi người cầm cuốn sách này lên và đọc những trang sách này nữa.
Bây giờ ta nói chuyện với từng người một. Ta biết mỗi người là ai. Ngay bây giờ, Ta biết ai sẽ tìm thấy con đường của họ để đến với những lời này – và ta biết (cũng như với mọi cuộc truyền đạt khác của ta) một số người có thể nghe được – và một số người chỉ có thể lắng nghe, nhưng chẳng nghe được gì.
Được dịch bởi Nguyễn Trung Kỳ